Tìm kiếm: thông gia
Ngày biết tin con gái lấy chồng xa, vợ chồng tôi đã ngăn cản đủ mọi cách nhưng không được. Con gái bảo người yêu nó hiền lành và kiếm tiền giỏi, cả đời này cũng chẳng tìm được ai hơn anh ấy.
Trong một lần chở mẹ chồng đi ăn cỗ, con gái tôi đã bị tai nạn rất nặng và đã mất ngay trên đường đến bệnh viện, còn bà mẹ chồng thì chẳng mất đi một sợi tóc.
Chồng tôi rất ghét cuộc hôn nhân do mẹ sắp đặt nên anh cãi lời bà để cưới tôi, kết cục sau đó tôi đã phải chịu đựng chuỗi ngày bị mẹ chồng kỳ thị.
Sau đám cưới, bố mẹ em gợi ý cho hai đứa mảnh đất gần ngay cạnh nhà để xây lên ở riêng nhưng mẹ chồng em không cho bắt chúng em về sống chung.
Hồi bọn em mới cưới, bố mẹ đẻ em cắt cho hẳn 1 suất đất. Vì nhà chỉ có 2 anh em nên anh trai được từng nào em cũng được từng đó. Khi ấy nhà chồng cũng chia đất nên vợ chồng em sống bên này. Suất đất đằng ngoại cho bọn em bán đi để làm nhà rồi. Vậy mà lão chẳng nhớ gì đến công lao của bố mẹ vợ cả.
Lan ra về mà lòng rất đỗi nhẹ nhàng. Bởi cô biết rằng, sống trong gia đình nhà chồng như thế này thì sớm muộn cô cũng sẽ phải ly hôn.
Thời đại nào cũng vậy, còn gì hạnh phúc hơn là khi được tự mình quyết định và lựa chọn chồng. Chỉ có hôn nhân xuất phát từ nền tảng tình yêu thì mới có thể hạnh phúc.
Tôi không ngờ mình lại tự ''đào hố chôn bản thân'' như thế. Cuộc sống như thế này thà tôi cứ ở vậy còn hơn.
Mối quan hệ yêu đương 5 năm kết thúc nhanh chóng bởi cô dâu nhận ra nếu cố chấp thì cuộc đời mình về sau sẽ rất khổ.
Thông gia khen ngợi, mẹ chồng tôi khinh khỉnh trả lời: ‘Hai bác quê mùa quá, cả đời cắm mặt vào đồng ruộng, lần đầu nhìn thấy căn nhà đẹp nên mới ngạc nhiên. Chứ tôi thấy cũng bình thường thôi’.
Vơ cũ của anh Tiểu Trương là một người phụ nữ đảm đang, biết lo chu đáo mọi công việc nhà. Nhưng chị không có tham vọng, không thể giúp đỡ chồng trong sự nghiệp nên mẹ anh Tiểu Trương đã khuyên anh ly hôn vợ.
Chồng em mồ côi bố từ nhỏ, mẹ anh ấy tần tảo nuôi hai anh em ăn học. Ấn tượng lần đầu của em với mẹ chồng không được tốt cho lắm, bà có vẻ khó tính và soi mói từng tý một. Nhưng vì lúc ấy lỡ “ăn cơm trước kẻng” rồi nên em phải nhắm mắt lấy chồng cho con có bố.
Tôi là dân tỉnh lẻ, học trường báo chí tại Hà Nội. Ra trường tôi xin vào một công ty truyền thông đúng với ngành nghề tôi học.
Khi biết chuyện mẹ chồng bảo hết 3 tháng cữ mới được về, giờ về xa xôi thằng cu con nó ốm, còn nếu cứ quyết định về thì đừng bao giờ lên nữa. Biết thừa văn của mẹ chồng tôi lần nào chẳng vậy nên tôi phải nghĩ cách để trị lại.
End of content
Không có tin nào tiếp theo